Bức ảnh không bao giờ được chụp
Dì Ba mất, chị Năm mới nhớ ra, cả gia đình chưa từng có một bức ảnh chụp chung.
Dì Ba mất, chị Năm mới nhớ ra, cả gia đình chưa từng có một bức ảnh chụp chung.
Lần đầu thấy tôi ôm gối chợp mắt khoảng 15 phút trong giờ nghỉ trưa, John rất ngạc nhiên.
Người đàn ông hất hàm hỏi: ‘Này, nó bị làm sao đấy?’ khi tôi chở con trai ra ngõ.
Bây giờ đến tivi, 'món xa xỉ' của thời tôi, trẻ con cũng không xem nhiều nữa.
Người sử dụng dịch vụ công vẫn đóng thuế và trả phí, nhưng thường không được đối xử như khách hàng.
Nếu luật không được điều chỉnh, tôi đành từ bỏ ước mơ ngồi sau vô-lăng.
Con tôi sẵn sàng đổi ba tháng hè lấy 10 ngày nghỉ Tết, vì 'hè phải học hè, không có học Tết'.
'Cống hiến vừa phải, làm việc cầm chừng’ chắc chắn không phải là lựa chọn khôn ngoan nơi công sở.
Tại sao lại có thể tiếp tục bỏ quên một con người, và làm thế nào để điều đau xót này không lặp lại?